Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

Lãng mạn với hồ bơi được điều khiển ấm nước bằng iPhone.

ĐA SỐ ĐỀU CHO RẰNG ẤM NƯỚC CÓ VẺ ĐANG MANG DÁNG DẤP CỦA NHÀ ĐỘC TÀI HITLER


I. ,Hợp quy gạch terrazzo -  Trong quá trình pha chế cà phê vẫn giữ ấm nước trên bếp luôn sôi


Lần đầu tiên em nghe những lời thô lỗ từ anh là sau đám cưới khoảng một tháng. Lần đó, hai vợ chồng về quê anh để ra mắt họ hàng. Xe ra khỏi bến một đoạn, em mới phát hiện túi xách bị rọc, tiền bạc mất sạch. Trước đông người, anh đã cáu kỉnh: Có cái túi cũng giữ không xong, em đúng là hậu đậu”. Em sững sờ nhìn anh, nỗi hụt hẫng dâng nghẹn trong lòng. Suốt đường về, anh thao thao kể những thủ đoạn rọc túi của kẻ cắp, rồi kết luận: Rút kinh nghiệm đi nhé, lần sau đừng ngu thế”. Anh chẳng để ý gì đến những giọt nước mắt uất ức của em. Những ngọt ngào của tháng trăng mật và cả tâm trạng háo hức trong lần đầu về quê chồng đã theo nước mắt trôi đi. Trong em, hình như có cái gì đó đã rạn nứt… Lỗi tại em, anh nổi nóng nên quát mắng đã đành, ngay cả khi lỗi do anh, anh cũng giận lây em. Như lần anh làm mất chiếc xe máy, thấy anh buồn bực, em an ủi: Thôi kệ đi anh, xem như của đi thay người”. Anh chợt hét um: Thay người cái gì? Chiếc xe cả mấy chục triệu, tích góp cả năm cũng chưa sắm lại được. Em giỏi thì đi” thay chiếc xe giùm anh”. Không ngờ lúc nổi nóng thì câu gì anh cũng nói. Nhiều lần khuyên anh không được, em khóc, quá thất vọng về người chồng em rất mực thương yêu. Anh năn nỉ em, bảo tính nóng trước giờ không bỏ được. Anh biện minh mình khẩu xà tâm Phật, nói mạnh miệng cho đỡ tức vậy thôi chứ lòng không nghĩ vậy. Cơn giận qua rồi anh lại ngọt ngào với em, lăn ra lau nhà, chùi bếp, đùa tếu để chọc em cười. Cũng vì vậy mà em buông xuôi, chấp nhận sống chung với lũ”, nhưng lòng rất buồn. Bữa em vào máy ATM rút tiền, vừa ra khỏi cửa đã bị kẻ gian giật túi xách, té đập mặt xuống đất. Anh vừa rửa vết thương cho em vừa càu nhàu: Em đúng là đồ ăn hại”. Bữa cơm tối em nuốt không trôi, bỏ vô phòng nằm. Biết em giận, anh lại theo năn nỉ, kéo cả con gái vào cuộc: Mẹ giận ba kìa Nhím, Nhím năn nỉ mẹ giùm ba đi. Mai mốt Nhím phải dịu dàng giống mẹ, đừng thô lỗ cộc cằn như ba thì không ai thương”. Cả đêm em nằm thao thức. Vết thương trên cơ thể không đau bằng vết thương lòng. Nhìn anh bình thản ngủ say, trong am nuoc sieu toc braun em giằng xé với ý nghĩ còn thương anh không, còn có thể chung sống với anh được nữa không? Quay sang con, khuôn mặt ngây thơ càng khiến em đau lòng. Vì con, em sẽ ở lại bên anh, nhưng không biết một ngày nào đó khi sức chịu đựng trong em đã cạn, chuyện gì sẽ xảy đến với gia đình mình? ĐỨC PHƯƠNG. ..


Có một cách thật dễ dàng.Nguồn ảnh: jlhuffordRất đơn giản, bạn hãy đun sôi nửa lít giấm rồi đổ vào phích, hoặc ấm, đậy kín nắp, để 1-2 ngày rồi đem rửa lại bằng nước lã, cặn bám sẽ bong ra. Nhiếp ảnh gia Roger đã chộp được khoảnh khắc "thanh bình và yên tĩnh" tại Quận Hồ - Ảnh: Daily Mail. BS Nguyễn Trọng Thành Khoảng 13 giờ 30, ngày 5-6, bác sĩ Nguyễn Trọng Thành, BS CK1, Phó trưởng Khoa Nhi, Bệnh viện Đa khoa huyện Cẩm Xuyên, gặp ông Trần Đăng Hiển, Kế toán trưởng bệnh viện, tại cầu thang của tầng 2 tòa nhà làm việc. Do có chút hiểu lầm, hai người có lời qua tiếng lại với nhau. Tình hình trở nên căng thẳng khi bác sĩ Thành lớn tiếng dọa nạt và lao vào đánh ông Hiển. Cảm thấy sự việc có chiều hướng xấu, ông Hiển chạy vào phòng Phó Giám đốc Lê Ngọc Lân để trốn. Tuy nhiên, bác sĩ Thành tiếp tục lao vào chửi bới, lấy ấm trà đánh vào đầu ông Hiển chảy máu. Sau đó, bác sĩ Thành ném ấm trà xuống bàn uống nước làm ấm vỡ tung. Sự việc gây hoang mang cho các bác sĩ, nhân viên, người nhà của bệnh nhân và bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện Đa khoa Cẩm Xuyên. Được biết, đây không phải là lần đầu bác sĩ Thành có hành vi gây hấn, đánh đồng nghiệp. Điển hình là trước đó 2 ngày ngày 3-6, bác sĩ Thành đã có hành vi chửi bới, lăng mạ một y tá trong bệnh viện và đã bị lập biên bản. Thậm chí, đã có lần bác sĩ Thành còn dùng gậy đánh một người nhà bệnh nhân tại khoa Nhi. Trao đổi với chúng tôi chiều 6-6, bác sĩ Phan Thanh Minh, Giám đốc bệnh viện Đa khoa Cẩm Xuyên, cho biết: Chúng tôi mệt mỏi lắm rồi, việc chửi bới, lăng mạ, dọa nạt đồng nghiệp của bác sĩ Thành diễn ra thường xuyên. Nhiều lần bệnh viện đã phải mời công an đến làm việc nhưng sự việc chỉ dừng lại ấm nước ở mức độ hành chính vì thương tích các nạn nhân ở mức độ nhẹ”. Ngày 6-6, Giám đốc Bệnh viện ĐK huyện Cẩm Xuyên đã ký quyết định tạm đình chỉ công tác 15 ngày đối với bác sĩ Nguyễn Trọng Thành. .. Một cảnh đẹp như tranh trong buổi sáng ở Ullswater, Cumbria am nuoc sieu toc facare - Ảnh: Daily Mail. . . .


II. Đa số đều cho rằng ấm nước có vẻ đang mang dáng dấp của nhà độc tài Hitler


.Tối qua, mọi người cũng tụ tập quanh bếp lửa. Vào lúc sắp giải tán thì có tiếng xe ô-tô ầm ì vào ngõ. À, anh Lâm về. Anh Lâm chuyên lái xe chở vật liệu xây dựng. Dắt xe vào sân nhà xong, tắt máy, anh Lâm sà ngay đến bên bếp lửa, miệng xuýt xoa: Chào các bác! Hà hà, rét quá đi mất!. Bà Hồng trêu: Rét mướt thế này mà chú Lâm chăm chỉ về nhà ghê, nhớ vợ con quá à?. Vừa hì hà xoa tay, anh Lâm vừa trả lời: Ối giời, nhớ thì đương nhiên rồi, nhưng em phải về lấy xi-măng cho công trình trên đó, sáng mai bốc hàng xong lại đi. Em vừa chạy một mạch từ Thượng Lung về đấy bác ạ. Thế à, phải hơn trăm cây số đấy nhỉ? Trên đó rét không chú?. Rét hơn ở nhà nhiều bác ơi. Vùng núi đá, buốt thấu xương luôn. Nói đến đây, anh Lâm tần ngần: - Chỉ thương bọn trẻ con trên đó. Em đang làm công trình xây trường tiểu học, ở đó có khu bán trú dân nuôi dành cho bọn trẻ xa nhà, hơn ba mươi đứa từ lớp 1 đến lớp 5. Bà con trên đó còn nghèo, bọn trẻ còn thiếu thốn lắm. Mấy hôm vừa rồi, nhìn chúng nó phong phanh, chăn không đủ ấm, phải đốt lửa sưởi tới khuya rồi ôm nhau ngủ mà thương quá. Nghe vậy, mọi người chợt yên lặng. Chị Yến, vợ anh Lâm, khẽ bảo chồng: Mình à, nhà có hai cái chăn còn tốt, mai mình gửi lên cho bọn trẻ nhé. Bà Hồng hưởng ứng luôn: Phải đấy, nhà tôi cũng còn hai bộ chăn mền, nhiều quần áo mặc ngắn của mấy đứa cháu nữa, còn đẹp và tốt lắm. Mai chú Lâm lên trên đó, chú chịu khó mang theo cho bọn trẻ nhé!. Ông Tấn hưởng ứng ngay: Nhà nào chẳng có quần áo, chăn mền cất đi, có mấy khi dùng đâu. Đem cho bọn trẻ có cái mà dùng thì tốt quá. Để tôi vào bảo bà lão soạn ra một ít, mai gửi chú đem cho chúng nó. Anh Lâm vui vẻ: - Vâng, vâng, thế thì vui quá, cháu sẽ mang đi hết. Còn con bé Trâm Anh nhà anh chị Việt thì nhanh nhảu: Thế các bạn ấy có đồ chơi không? Cháu rủ cái Hiền, cái Hà gửi búp bê cho các bạn ấy nữa!. Mọi người cười ồ, tốt quá đi chứ. Sáng hôm sau, chiếc xe của anh Lâm rời xóm với bảy chiếc chăn bông, một thùng các-tông quần áo và cả chục búp bê xinh xắn. Và bếp lửa hồng buổi tối hôm ấy đã ấm áp lại càng ấm áp hơn, khi anh Lâm gọi điện về báo tin: Nhà trường trên Thượng Lung cảm ơn các cô bác trong xóm nhiều lắm. Ấm dùng để đun nước sôi hoặc phích đựng nước sôi lâu ngày thường có lớp cặn dày bám chặt bên trong. Làm thế nào để các bà nội trợ khử được chúng?Có một cách thật dễ dàng.Rất đơn giản, bạn hãy đun sôi nửa lít giấm rồi đổ vào phích, hoặc ấm, đậy kín nắp, để 1-2 ngày rồi đem rửa lại bằng nước lã, cặn bám sẽ bong ra.Theo tapchimonngon/Giadinh.net. Tối qua, mọi người cũng tụ tập quanh bếp lửa. Vào lúc sắp giải tán thì có tiếng xe ô-tô ầm ì vào ngõ. À, anh Lâm về. Anh Lâm chuyên lái xe chở vật liệu xây dựng. Dắt xe vào sân nhà xong, tắt máy, anh Lâm sà ngay đến bên bếp lửa, miệng xuýt xoa: Chào các bác! Hà hà, rét quá đi mất!. Bà Hồng trêu: Rét mướt thế này mà chú Lâm chăm chỉ về nhà ghê, nhớ vợ con quá à?. Vừa hì hà xoa tay, anh Lâm vừa trả lời: Ối giời, nhớ thì đương nhiên rồi, nhưng em phải về lấy xi-măng cho công trình trên đó, sáng mai bốc hàng xong lại đi. Em vừa chạy một mạch từ Thượng Lung về đấy bác ạ. Thế à, phải hơn trăm cây số đấy nhỉ? Trên đó rét không chú?. Rét hơn ở nhà nhiều bác ơi. Vùng núi đá, buốt thấu xương luôn. Nói đến đây, anh Lâm tần ngần: - Chỉ thương bọn trẻ con trên đó. Em đang làm công trình xây trường tiểu học, ở đó có khu bán trú dân nuôi dành cho bọn trẻ xa nhà, hơn ba mươi đứa từ lớp 1 đến lớp 5. Bà con trên đó còn nghèo, bọn trẻ còn thiếu thốn lắm. Mấy hôm vừa rồi, nhìn chúng nó phong phanh, chăn không đủ ấm, phải đốt lửa sưởi tới khuya rồi ôm nhau ngủ mà thương quá. Nghe vậy, mọi người chợt yên lặng. Chị Yến, vợ anh Lâm, khẽ bảo chồng: Mình à, nhà có hai cái chăn còn tốt, mai mình gửi lên cho bọn trẻ nhé. Bà Hồng hưởng ứng luôn: Phải đấy, nhà tôi cũng còn hai bộ chăn mền, nhiều quần áo mặc ngắn của mấy đứa cháu nữa, còn đẹp và tốt lắm. Mai chú Lâm lên trên đó, chú chịu khó mang theo cho bọn trẻ nhé!. Ông Tấn hưởng ứng ngay: Nhà nào chẳng có quần áo, chăn mền cất đi, có mấy khi dùng đâu. Đem cho bọn trẻ có cái mà dùng thì tốt quá. Để tôi vào bảo bà lão soạn ra một ít, mai gửi chú đem cho chúng nó. Anh Lâm vui vẻ: - Vâng, vâng, thế thì vui quá, cháu sẽ mang đi hết. Còn con bé Trâm Anh nhà anh chị Việt thì nhanh nhảu: Thế các bạn ấy có đồ chơi không? Cháu rủ cái Hiền, cái Hà gửi búp bê am nuoc sieu toc braun cho các bạn ấy nữa!. Mọi người cười ồ, tốt quá đi chứ. Sáng hôm sau, chiếc xe của anh Lâm rời xóm với bảy chiếc chăn bông, một thùng các-tông quần áo và cả chục búp bê xinh xắn. Và bếp lửa hồng buổi tối hôm ấy đã ấm áp lại càng ấm áp hơn, khi anh Lâm gọi điện về báo tin: Nhà trường trên Thượng Lung cảm ơn các cô bác trong xóm nhiều lắm. Lần đầu tiên em nghe những lời thô lỗ từ anh là sau đám cưới khoảng một tháng. Lần đó, hai vợ chồng về quê anh để ra mắt họ hàng. Xe ra khỏi bến một đoạn, em mới phát hiện túi xách bị rọc, tiền bạc mất sạch. Trước đông người, anh đã cáu kỉnh: Có cái túi cũng giữ không xong, em đúng là hậu đậu”. Em sững sờ nhìn anh, nỗi hụt hẫng dâng nghẹn trong lòng. Suốt đường về, anh thao thao kể những thủ đoạn rọc túi của kẻ cắp, rồi kết luận: Rút kinh nghiệm đi nhé, lần sau đừng ngu thế”. Anh chẳng để ý gì đến những giọt nước mắt uất ức của em. Những ngọt ngào của tháng trăng mật và cả tâm trạng háo hức trong lần đầu về quê chồng đã theo nước mắt trôi đi. Trong em, hình như có cái gì đó đã rạn nứt… Lỗi tại em, anh nổi nóng nên quát mắng đã đành, ngay cả khi lỗi do anh, anh cũng giận lây em. Như lần anh làm mất chiếc xe máy, thấy anh buồn bực, em an ủi: Thôi kệ đi anh, xem như của đi thay người”. Anh chợt hét um: Thay người cái gì? Chiếc xe cả mấy chục triệu, tích góp cả năm cũng chưa sắm lại được. Em giỏi thì đi” thay chiếc xe giùm anh”. Không ngờ lúc nổi nóng thì câu gì anh cũng nói. Nhiều lần khuyên anh không được, em khóc, quá thất vọng về người chồng em rất mực thương yêu. Anh năn nỉ em, bảo tính nóng trước giờ không bỏ được. Anh biện minh mình khẩu xà tâm Phật, nói mạnh miệng cho đỡ tức vậy thôi chứ lòng không nghĩ vậy. Cơn giận qua rồi anh lại ngọt ngào với em, lăn ra lau nhà, chùi bếp, đùa tếu để chọc em cười. Cũng vì vậy mà em buông xuôi, chấp nhận sống chung với lũ”, nhưng lòng rất buồn. Bữa em vào máy ATM rút tiền, vừa ra khỏi cửa đã bị kẻ gian giật túi xách, té đập mặt xuống đất. Anh vừa rửa vết thương cho em vừa càu nhàu: Em đúng là đồ ăn hại”. Bữa cơm tối em nuốt không trôi, bỏ vô phòng nằm. Biết em giận, anh lại theo năn nỉ, kéo cả con gái vào cuộc: Mẹ giận ba kìa Nhím, Nhím năn nỉ mẹ giùm ba đi. Mai mốt Nhím phải dịu dàng giống mẹ, đừng thô lỗ cộc cằn như ba thì không ai thương”. Cả đêm em nằm thao thức. Vết thương trên cơ thể không đau bằng vết thương lòng. Nhìn anh bình thản ngủ say, trong em giằng xé với ý nghĩ còn thương anh không, còn có thể chung sống với anh được nữa không? Quay sang con, khuôn mặt ngây thơ càng khiến em đau lòng. Vì con, em sẽ ở lại bên anh, nhưng không biết một ngày nào đó khi sức chịu đựng trong em đã cạn, chuyện gì sẽ xảy đến với gia đình mình? ĐỨC PHƯƠNG .


Lần đầu tiên em nghe những lời thô lỗ từ anh là sau đám cưới khoảng một tháng. Lần đó, hai vợ chồng về quê anh để ra mắt họ hàng. Xe ra khỏi bến một đoạn, em mới phát hiện túi xách bị rọc, tiền bạc mất sạch. Trước đông người, anh đã cáu kỉnh: Có cái túi cũng giữ không xong, em đúng là hậu đậu”. Em sững sờ nhìn anh, nỗi hụt hẫng dâng nghẹn trong lòng. Suốt đường về, anh thao thao kể những thủ đoạn rọc túi của kẻ cắp, rồi kết luận: Rút kinh nghiệm đi nhé, lần sau đừng ngu thế”. Anh chẳng để ý gì đến những giọt nước mắt uất ức của em. Những ngọt ngào của tháng trăng mật và cả tâm trạng háo hức trong lần đầu về quê chồng đã theo nước mắt trôi đi. Trong em, hình như có cái gì đó đã rạn nứt… Lỗi tại em, anh nổi nóng nên quát mắng đã đành, ngay cả khi lỗi do anh, anh cũng giận lây em. Như lần anh làm mất chiếc xe máy, thấy anh buồn bực, em an ủi: Thôi kệ đi anh, xem như của đi thay người”. Anh chợt hét um: Thay người cái gì? Chiếc xe cả mấy chục triệu, tích góp cả năm cũng chưa sắm lại được. Em giỏi thì đi” thay chiếc xe giùm anh”. Không ngờ lúc nổi nóng thì câu gì anh cũng nói. Nhiều lần khuyên anh không được, em khóc, quá thất vọng về người chồng em rất mực thương yêu. Anh năn nỉ em, bảo tính nóng trước giờ không bỏ được. Anh biện minh mình khẩu xà tâm Phật, nói mạnh miệng cho đỡ tức vậy thôi chứ lòng không nghĩ vậy. Cơn giận qua rồi anh lại ngọt ngào với em, lăn ra lau nhà, chùi bếp, đùa tếu để chọc em cười. Cũng vì vậy mà em buông xuôi, chấp nhận sống chung với lũ”, nhưng lòng rất buồn. Bữa em vào máy ATM rút tiền, vừa ra khỏi cửa đã bị kẻ gian giật túi xách, té đập mặt xuống đất. Anh vừa rửa vết thương cho em vừa càu nhàu: Em đúng là đồ ăn hại”. Bữa cơm tối em nuốt không trôi, bỏ vô phòng nằm. Biết em giận, anh lại theo năn nỉ, kéo cả con gái vào cuộc: Mẹ giận ba kìa Nhím, Nhím năn nỉ mẹ giùm ba đi. Mai mốt Nhím phải dịu dàng giống mẹ, đừng thô lỗ cộc cằn như ba thì không ai thương”. Cả đêm em nằm thao thức. Vết thương trên cơ thể không đau bằng vết thương lòng. Nhìn anh bình thản ngủ say, trong em giằng xé với ý nghĩ còn thương anh không, còn có thể chung sống với anh được nữa không? Quay sang con, khuôn mặt ngây thơ càng khiến em đau lòng. Vì con, em sẽ ở lại bên anh, nhưng không biết một ngày nào đó khi sức chịu đựng trong em đã cạn, chuyện gì sẽ xảy đến với gia đình mình? ĐỨC PHƯƠNG. Một cảnh đẹp như tranh trong buổi sáng ở Ullswater, Cumbria - Ảnh: Daily Mail am nuoc. . .. Chứng nhận hợp quy thép làm cốt bê tông Thứ Bảy vừa qua, các bác sĩ của một bệnh viện trong thành phố Santa Cruz, Chile đã giải cứu thành công cho trường hợp mắc kẹt hài hước nhưng cũng không kém phần nguy hiểm của bé gái 18 tháng tuổi sống trong thành phố. Được biết, trong cùng ngày, bé gái này đã bị mắc kẹt đầu vào chiếc ấm đun nước trong khi đang chơi. Trong lúc xảy ra tai nạn, chị Daniella Lopez - mẹ của bé đang nói chuyện điện thoại.Bé gái và mẹ - chị Daniella Lopez.Mặc dù các nhân viên cứu hộ đã có mặt tại hiện trường am nuoc để giải cứu cho bé gái nhưng đã thất bại. Cuối cùng, bé gái đã được đưa tới bệnh viện để cấp cứu. Tại đây, các bác sĩ đã phải dùng kìm cắt kim loại khéo léo cắt rời từng mảnh của chiếc ấm ra mà không làm bị thương đầu bé gái.Chứng kiến trường hợp của bé gái, nhiều người vẫn không thể hiểu nổi tại sao bé gái có thể chui đầu vào được chiếc ấm mà lại không bỏ ra được.Nguồn: Mirror. . Nữ sinh nghỉ học vì bị trêu là người ngoài hành tinh Chỉ vì bị chế giễu là có gương mặt giống hệt người ngoài hành tinh mà nữ sinh ở Hải Phòng đã không chịu đến lớp. Ấm dùng để đun nước sôi hoặc phích đựng nước sôi lâu ngày thường có lớp cặn dày bám chặt bên trong. Làm thế nào để các bà nội trợ khử được chúng?Có một cách thật dễ dàng.Rất đơn giản, bạn hãy đun sôi nửa lít giấm rồi đổ vào phích, hoặc ấm, đậy kín nắp, để 1-2 ngày rồi đem rửa lại bằng nước lã, cặn bám sẽ bong ra.Theo tapchimonngon/Giadinh.net .


III. ,Hợp quy sản phẩm 0903587699 Đa số đều cho rằng ấm nước có vẻ đang mang dáng dấp của nhà độc tài Hitler


. Nhiếp ảnh gia nghiệp dư Roger Merrifield đã chụp tấm ảnh này am nuoc tại Ambleside, Quận Hồ - Ảnh: Daily Mail. Một xưởng sản xuất ấm đun nước ở Trung Quốc - Ảnh: Reuters. .. . . Thứ Bảy vừa qua, các bác sĩ của một bệnh viện trong thành phố Santa Cruz, Chile đã giải cứu thành công cho trường hợp mắc kẹt hài hước nhưng cũng không kém phần nguy hiểm của bé gái 18 tháng tuổi sống trong thành phố. Được biết, trong cùng ngày, bé gái này đã bị mắc kẹt đầu vào chiếc ấm đun nước trong khi đang chơi. Trong lúc xảy ra tai nạn, chị Daniella Lopez - mẹ của bé đang nói chuyện điện thoại.Bé gái và mẹ - chị Daniella Lopez.Mặc dù các nhân viên cứu hộ đã có mặt tại hiện trường để giải cứu cho bé gái nhưng đã thất bại. Cuối cùng, bé gái đã được đưa tới bệnh viện để cấp cứu. Tại đây, các bác sĩ đã phải dùng kìm cắt kim loại khéo léo cắt rời từng mảnh của chiếc ấm ra mà không làm bị thương đầu bé gái.Chứng kiến trường hợp ấm nước siêu tốc facare của bé gái, nhiều người vẫn không thể hiểu nổi tại sao bé gái có thể chui đầu vào được chiếc ấm mà lại không bỏ ra được.Nguồn: Mirror. Lá thu rụng vàng ở cao nguyên Scotland. Mùa thu đã đến dù nhiệt độ hãy còn ấm hơn mọi năm - Ảnh: Daily Mail .


Tối qua, mọi người cũng tụ tập quanh bếp lửa. Vào lúc sắp giải tán thì có tiếng xe ô-tô ầm ì vào ngõ. À, anh Lâm về. Anh Lâm chuyên lái xe chở vật liệu xây dựng. Dắt xe vào sân nhà xong, tắt máy, anh Lâm sà ngay đến bên bếp lửa, miệng xuýt xoa: Chào các bác! Hà hà, rét quá đi mất!. Bà Hồng trêu: Rét mướt thế này mà chú Lâm chăm chỉ về nhà ghê, nhớ vợ con quá à?. Vừa hì hà xoa tay, anh Lâm vừa trả lời: Ối giời, nhớ thì đương nhiên rồi, nhưng em phải về lấy xi-măng cho công trình trên đó, sáng mai bốc hàng xong lại đi. Em vừa chạy một mạch từ Thượng Lung về đấy bác ạ. Thế à, phải hơn trăm cây số đấy nhỉ? Trên đó rét không chú?. Rét hơn ở nhà nhiều bác ơi. Vùng núi đá, buốt thấu xương luôn. Nói đến đây, anh Lâm tần ngần: - Chỉ thương bọn trẻ con trên đó. Em đang làm công trình xây trường tiểu học, ở đó có khu bán trú dân nuôi dành cho bọn trẻ xa nhà, hơn ba mươi đứa từ lớp 1 đến lớp 5. Bà con trên đó còn nghèo, bọn trẻ còn thiếu thốn lắm. Mấy hôm vừa rồi, nhìn chúng nó phong phanh, chăn không đủ ấm, phải đốt lửa sưởi tới khuya rồi ôm nhau ngủ mà thương quá. Nghe vậy, mọi người chợt yên lặng. Chị Yến, vợ anh Lâm, khẽ bảo chồng: Mình à, nhà có hai cái chăn còn tốt, mai mình gửi lên cho bọn trẻ nhé. Bà Hồng hưởng ứng luôn: Phải đấy, nhà tôi cũng còn hai bộ chăn mền, nhiều quần áo mặc ngắn của mấy đứa cháu nữa, còn đẹp và tốt lắm. Mai chú Lâm lên trên đó, chú chịu khó mang theo cho bọn trẻ nhé!. Ông Tấn hưởng ứng ngay: Nhà nào chẳng có quần áo, chăn mền cất đi, có mấy khi dùng đâu. Đem cho bọn trẻ có cái mà dùng thì tốt quá. Để tôi vào bảo bà lão soạn ra một ít, mai gửi chú đem cho chúng nó. Anh Lâm vui vẻ: - Vâng, vâng, thế thì vui quá, cháu sẽ mang đi hết. Còn con bé Trâm Anh nhà anh chị Việt thì nhanh nhảu: Thế các bạn ấy có đồ chơi không? Cháu rủ cái Hiền, cái Hà gửi búp bê cho các bạn ấy nữa!. Mọi người cười ồ, tốt quá đi chứ. Sáng hôm sau, chiếc xe của anh Lâm rời xóm với bảy chiếc chăn bông, một thùng các-tông quần áo và cả chục búp bê xinh xắn. Và bếp lửa hồng buổi tối hôm ấy đã ấm áp lại càng ấm áp hơn, khi anh Lâm gọi điện về báo tin: Nhà trường ấm nước trên Thượng Lung cảm ơn các cô bác trong xóm nhiều lắm. Nữ sinh nghỉ học vì bị trêu là người ngoài hành tinh Chỉ vì bị chế giễu là có gương mặt giống hệt người ngoài hành tinh mà nữ sinh ở Hải Phòng đã không chịu đến lớp. Một xưởng sản xuất ấm đun nước ở Trung Quốc - Ảnh: Reuters. Lần đầu tiên em nghe những lời thô lỗ từ anh là sau đám cưới khoảng một tháng. Lần đó, hai vợ chồng về quê anh để ra mắt họ hàng. Xe ra khỏi bến một đoạn, em mới phát hiện túi xách bị rọc, tiền bạc mất sạch. Trước đông người, anh đã cáu kỉnh: Có cái túi cũng giữ không xong, em đúng là hậu đậu”. Em sững sờ nhìn anh, nỗi hụt hẫng dâng nghẹn trong lòng. Suốt đường về, anh thao thao kể những thủ đoạn rọc túi của kẻ cắp, rồi kết luận: Rút kinh nghiệm đi nhé, lần sau đừng ngu thế”. Anh chẳng để ý gì đến những giọt nước mắt uất ức của em. Những ngọt ngào của tháng trăng mật và cả tâm trạng háo hức trong lần đầu về quê chồng đã theo nước mắt trôi đi. Trong em, hình như có cái gì đó đã rạn nứt… Lỗi tại em, anh nổi nóng nên quát mắng đã đành, ngay cả khi lỗi do anh, anh cũng giận lây em. Như lần anh làm mất chiếc xe máy, thấy anh buồn bực, em an ủi: Thôi kệ đi anh, xem như của đi thay người”. Anh chợt hét um: Thay người cái gì? Chiếc xe cả mấy chục triệu, tích góp cả năm cũng chưa sắm lại được. Em giỏi thì đi” thay chiếc xe giùm anh”. Không ngờ lúc nổi nóng thì câu gì anh cũng nói. Nhiều lần khuyên anh không được, em khóc, quá thất vọng về người chồng em rất mực thương yêu. Anh năn nỉ em, bảo tính nóng trước giờ không bỏ được. Anh biện minh mình khẩu xà tâm Phật, nói mạnh miệng cho đỡ tức vậy thôi chứ lòng không nghĩ vậy. Cơn giận qua rồi anh lại ngọt ngào với em, lăn ra lau nhà, chùi bếp, đùa tếu để chọc em cười. Cũng vì vậy mà em buông xuôi, chấp nhận sống chung với lũ”, nhưng lòng rất buồn. Bữa em vào máy ATM rút tiền, vừa ra khỏi cửa đã bị kẻ gian giật túi xách, té đập mặt xuống đất. Anh vừa rửa vết thương cho em vừa càu nhàu: Em đúng là đồ ăn hại”. Bữa cơm tối em nuốt không trôi, bỏ vô phòng nằm. Biết em giận, anh lại theo năn nỉ, kéo cả con gái vào cuộc: Mẹ giận ba kìa Nhím, Nhím năn nỉ mẹ giùm ba đi. Mai mốt Nhím phải dịu dàng giống mẹ, đừng thô lỗ cộc cằn như ba thì không ai thương”. Cả đêm em nằm thao thức. Vết thương trên cơ thể không đau bằng vết thương lòng. Nhìn anh bình thản ngủ say, trong em giằng xé với ý nghĩ còn thương anh không, còn có thể chung sống với anh được nữa không? Quay sang con, khuôn mặt ngây thơ càng khiến em đau lòng. Vì con, em sẽ ở lại bên anh, nhưng không biết một ngày nào đó khi sức chịu đựng trong em đã cạn, chuyện gì sẽ xảy đến với gia đình mình? ĐỨC PHƯƠNG .. Quản lý chất lượng toàn diện – TQM . Có một cách thật dễ dàng.Nguồn ảnh: jlhuffordRất đơn giản, bạn hãy đun sôi nửa lít giấm rồi đổ vào phích, hoặc ấm, đậy kín nắp, để 1-2 ngày rồi đem rửa lại bằng nước lã, cặn bám sẽ bong ra. Nhiếp ảnh gia nghiệp dư Roger Merrifield đã chụp tấm ảnh này tại Ambleside, Quận Hồ - Ảnh: Daily Mail. Tối qua, mọi người cũng tụ tập quanh bếp lửa. Vào lúc sắp giải tán thì có tiếng xe ô-tô ầm ì vào ngõ. À, anh Lâm về. Anh Lâm chuyên lái xe chở vật liệu xây dựng. Dắt xe vào sân nhà xong, tắt máy, anh Lâm sà ngay đến bên bếp lửa, miệng xuýt xoa: Chào các bác! Hà hà, rét quá đi mất!. Bà Hồng trêu: Rét mướt thế này mà chú Lâm chăm chỉ về nhà ghê, nhớ vợ con quá à?. Vừa hì hà xoa tay, anh Lâm vừa trả lời: Ối giời, nhớ thì đương nhiên rồi, nhưng em phải về lấy xi-măng cho công trình trên đó, sáng mai bốc hàng xong lại đi. Em vừa chạy một mạch từ Thượng Lung về đấy bác ạ. Thế à, phải hơn trăm cây số đấy nhỉ? Trên đó rét không chú?. Rét hơn ở nhà nhiều bác ơi. Vùng núi đá, buốt thấu xương luôn. Nói đến đây, anh Lâm tần ngần: - Chỉ thương bọn trẻ con trên đó. Em đang làm công trình xây trường tiểu học, ở đó có khu bán trú dân nuôi dành cho bọn trẻ xa nhà, hơn ba mươi đứa từ lớp 1 đến lớp 5. Bà con trên đó còn nghèo, bọn trẻ còn thiếu thốn lắm. Mấy hôm vừa rồi, nhìn chúng nó phong phanh, chăn không đủ ấm, phải đốt lửa sưởi tới khuya rồi ôm nhau ngủ mà thương quá. Nghe vậy, mọi người chợt yên lặng. Chị Yến, vợ anh Lâm, khẽ bảo chồng: Mình à, nhà có hai cái chăn còn tốt, mai mình gửi lên cho bọn trẻ nhé. Bà Hồng hưởng ứng luôn: Phải đấy, nhà tôi cũng còn hai bộ chăn mền, nhiều quần áo mặc ngắn của mấy đứa cháu nữa, còn đẹp và tốt lắm. Mai chú Lâm lên trên đó, chú chịu khó mang theo cho bọn trẻ nhé!. Ông Tấn hưởng ứng ngay: Nhà nào chẳng có quần áo, chăn mền cất đi, có mấy khi dùng đâu. Đem cho bọn trẻ có cái mà dùng thì tốt quá. Để tôi vào bảo bà lão Ấm nước soạn ra một ít, mai gửi chú đem cho chúng nó. Anh Lâm vui vẻ: - Vâng, vâng, thế thì vui quá, cháu sẽ mang đi hết. Còn con bé Trâm Anh nhà anh chị Việt thì nhanh nhảu: Thế các bạn ấy có đồ chơi không? Cháu rủ cái Hiền, cái Hà gửi búp bê cho các bạn ấy nữa!. Mọi người cười ồ, tốt quá đi chứ. Sáng hôm sau, chiếc xe của anh Lâm rời xóm với bảy chiếc chăn bông, một thùng các-tông quần áo và cả chục búp bê xinh xắn. Và bếp lửa hồng buổi tối hôm ấy đã ấm áp lại càng ấm áp hơn, khi anh Lâm gọi điện về báo tin: Nhà trường trên Thượng Lung cảm ơn các cô bác trong xóm nhiều lắm.

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét